Bà Nguyệt bị tai biến mạch máu não, nhờ có sự nhanh trí của Đại, được sơ cứu kịp thời nên thoát khỏi cái chết, nhưng sẽ phải nằm liệt một chỗ, có thể là cả đời. Suốt thời gian bà Nguyệt nằm viện, ông Phương trầm mặc hẳn, một câu cũng không nói gì với Lâm. Điều làm anh khổ tâm nhất chính là khi nhìn vào đôi mắt của mẹ, trong ấy vẫn đầy bao dung và trìu mến. Anh chỉ hận bản thân mình đã gây ra tất cả chuyện này. Vì anh mà bố anh sau một đêm như già thêm cả chục tuổi. Vì anh mà mẹ từ một người phụ nữ hoạt bát yêu đời, lúc này chỉ có thể nằm im một chỗ, đến ăn cũng phải nhờ tới người khác đút cho. Vì anh mà anh trai anh phải gánh hết những gánh nặng này, từ tiền bạc tới dư luận. Vậy mà không ai lên tiếng oán trách anh, điều đó càng làm Lâm cảm thấy tệ hại hơn bao giờ hết.
Sáng sớm nay, Lâm định đi vào viện để thay ca cho chị gái thì thấy ông Phương đã dậy, mặc bộ quân phục cũ và ngồi ở ghế salon. Hai bố con Đại vẫn ngủ. Mấy hôm nay Đại đã quá mệt mỏi khi liên tục chạy từ nhà hàng tới bệnh viện rồi lại từ bệnh viện chạy về nhà hàng. Có hôm anh làm việc tới hơn mười hai giờ đêm. Sáng sớm đi làm cũng chẳng kịp cạo râu. Khi Lâm đi xuống nhà, ông Phương ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ông trũng sâu vì mệt mỏi. Lâm không dám nhìn thẳng vào mặt ông, dù bố anh đã lớn tuổi nhưng ở ông luôn toát ra một cảm giác khiến anh sợ ông. Ông thường quát tháo ầm ĩ mỗi khi giận dữ, nhưng đây là lần đầu tiên ông lặng im lâu đến như thế.
- Lâm, lại đây, bố có chuyện muốn nói với con - Ông Phương nhẹ nhàng nói một câu, nhưng cũng chứa đủ uy nghiêm của một người cha.
Lâm tiến lại gần, run run ngồi xuống đối diện ông. Anh không nhìn vào mắt ông, chỉ có thể đưa mắt nhìn lên trán, rồi tới mái tóc của bố mình. Khóe mắt và trán người cha đã đầy nếp nhăn, mái tóc thì bẠtrắng, chỉ còn vài sợi màu đen lưa thưa. Bố anh, tự bao giờ đã già thế này?
Anh vô tâm tới nỗi bây giờ mới nhận ra cha mẹ mình đã già như thế!
Hai tay Lâm siết chặt lấy nhau, căng thẳng chờ đợi ông Phương nói tiếp.
- Lần đầu tiên hai bố con ta ngồi nói chuyện riêng thế này, đúng không?
Lâm chỉ khẽ gật. Từ nhỏ anh đã rất sợ ông Phương, nên mỗi lần chỉ có hai bố con với nhau là anh đều tìm cách lẩn đi thật nhanh.
- Con có gì muốn nói với bố không?
Giọng ông Phương nghe buồn tênh. Lâm cắn chặt răng vào môi, thấy bố mình vẫn đang nhìn mình chờ đợi, anh nói khẽ:
- Bố, con sai rồi.
- Con là con trai, phải ăn to nói lớn, đừng có lí nhí như thế. Con nói con sai, con có biết con sai ở đâu không?
- Vì con đã hành động như một thằng ngu. Con không dám dũng cảm đối mặt với sự thật. Con gây liên lụy và phiền hà cho anh Đại. Con làm bố mẹ thất vọng - Lâm nói một hơi, tới câu cuối cùng thì giọng anh đã nghẹn lại, nước mắt anh đã chảy tràn trên má.
Ông Phương lắc đầu, thở dài một hơi:
- Con sai rồi. Bố mẹ giận con không phải vì những lý do đó. Bố giận con vì con đã hành động như một đứa trẻ con, chưa lớn mà cứ nghĩ mình đã lớn, có thể tự mình quyết định và làm chủ hết tất cả mọi chuyện mà không cần ai giúp đỡ. Con sai là sai ở chỗ đó. Bố mẹ giận vì con đã nói dối bố mẹ. Nếu con biết tin tưởng và chia sẻ mọi thứ với gia đình, thì mọi chuyện đã không tệ tới mức này. Nhưng con lại cứ nghĩ là con sẽ giải quyết được tất cả, và con không hề san sẻ nó với ai, con…
Ông Phương nói tới đây thì không nói nữa mà lại tiếp tục thở dài thêm một lần.
Lâm nghe ông Phương nói ra những lời từ đáy lòng mình thì anh đứng vụt dậy và quỳ sụp xuống trước mặt ông, nói trong tiếng khóc:
- Bố… con xin lỗi, con… sai rồi. Con xin lỗi….
- Đừng có quỳ như thế, ngồi lên ghế đi - Ông Phương lén chấm một giọt nước mắt rồi lại nói tiếp - Trong bốn đứa, thì con là đứa bố mẹ thương nhiều nhất. Con xa nhà sớm nhất, lại phải chịu nhiều áp lực trong công việc nhất, con không bản lĩnh như thằng Đại và không mạnh mẽ như thằng Minh. Đó là lý do bố luôn mắng mỏ con, luôn bắt con tìm một công việc ít áp lực trước dư luận hơn…
Ông Phương đợi con trai đi qua cơn xúc động, lau khô nước mắt rồi mới đứng dậy:
- Con lên phòng ngủ thêm đi, tối hãy ra bệnh viện với mẹ. Mấy hôm nay con trông gầy đi rồi. Không cần suy nghĩ nữa, mẹ không sao là mọi chuyện sẽ ổn.
- Để con chở bố ra bệnh viện - Lâm cũng đứng dậy theo.
- Thôi, cứ nghỉ đi, chút thằng Đại đi làm, bố nhờ nó chở qua bệnh viện là được - Ông Phương vỗ nhè nhẹ lên vai cậu con trai cao lớn của mình, sau đó đi ra ngoài uống trà.
Lâm nhìn theo cái bóng già nua của ông, trong lòng anh lúc này tràn ngập sự buồn bã dù những lời ông Phương nói như gỡ ra toàn bộ nút thắt trong lòng anh.
***
Linh đang ngồi đọc mấy bài báo mạng về vụ scandal liên quan tới Lâm. Chỉ trong vòng mấy ngày mà đã có tới mấy triệu lượt tìm kiếm trên mạng về cái tên này. Hàng chục bài báo với vô vàn những cái tít giật gân được viết ra. Có cả tin đề cập tới việc bà Nguyệt đang nhập viện. Càng đọc cô càng thấy tức giận và lo lắng. Không biết bây giờ gia đình Đại như thế nào?! Cô cũng đã gọi điện cho anh nhưng Đại không bắt máy. Do anh quá bận hoặc do anh không muốn nói chuyện với cô nữa???
Linh gập máy lại, thở dài. Đang định đi ngủ thì có người bấm chuông. Linh nghi hoặc đi ra, cô ngạc nhiên khi thấy Đại mệt mỏi đứng sau cánh cổng sắt, hai mắt thâm quầng, trên tay anh là Như Ý đang ngủ và một túi đồ. Cô vội vàng mở cửa để anh đi vào.
- Sao nửa đêm rồi anh còn tới đây vậy? - Cô đỡ lấy túi đồ trên tay anh.
- Anh để Như Ý vào giường đã nhé! - Đại không đáp mà đi thẳng về phòng ngủ của cô.
Linh nhìn theo anh, nén một tiếng thở dài sau đó đi về phía bếp, định bụng sẽ pha cho anh một tách trà nóng.
Dù cô đã cố ở bên một người khác, dù cho cố thờ ơ và lãng quên, nhưng cuối cùng vẫn không thể không quan tâm tới anh được!
Nước vừa mới sôi, còn chưa kịp rót vào cốc thì cô nghe thấy một tiếng “huỵch” thật lớn. Linh quay lại nhìn, chỉ thấy Đại đang nằm sóng soài dưới nền nhà trải thảm, mặt anh thậm chí còn úp hẳn xuống, không động đậy gì. Linh hốt hoảng gọi:
- Anh Đại, sao thế này? Có đau không?
Mặc cho cô lay, kéo thế nào, Đại cũng nằm im. Đúng lúc cô rút điện thoại ra định gọi cấp cứu thì Đại bất thình lình vươn tay, chộp lấy tay cô:
- Anh không sao, anh buồn ngủ chút thôi.
- Ngủ thì cũng phải lên ghế hay vào giường chứ? - Linh nhăn nhó rồi túm lấy cánh tay anh, cố lôi dậy.
Đại chống hai tay, ngồi dậy rồi sau đó được Linh dìu tới ghế salon. Linh định để anh nằm ngả ra đó nghỉ một lúc thì Đại lại kéo cô ngồi xuống. Trước khi cô kịp lên tiếng phản đối, anh đã nằm gối đầu lên đùi cô, nhắm nghiền mắt lại.
Linh cúi nhìn Đại, cảm thấy xót xa khi nhìn vào gương mặt hốc hác của anh. Thấy anh thở đều như đã ngủ, cô đưa tay định vuốt lên gương mặt mang đầy nét buồn bã trầm tư ấy. Cô vội rụt tay lại khi đột nhiên Đại lên tiếng:
- Tại sao em không hôn trộm anh?
Câu hỏi đó của Đại làm Linh đỏ bừng cả mặt, đúng là vừa rồi, ý nghĩ đó cũng thoáng qua trong đầu cô.
- Ngủ đi, còn nếu không ngủ thì em tiễn anh về.
- Anh vừa có một giấc mơ rất đẹp - Đại mỉm cười, đôi mắt vẫn nhắm lại.
- Mới có hai phút thì mơ thấy cái gì chứ? - Linh không tin.
- Anh mơ thấy mình đang ngủ trong một cung điện lộng lẫy, trên một chiếc giường êm ái. Nó êm ái tới nỗi anh ngủ và không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa. Rồi đột nhiên có một nàng công chúa đi tới, cô ấy đã hôn anh. Và thế là anh thức giấc.
Linh chưa kịp nói gì thì Đại đã lại tiếp:
- Anh sẽ không bao giờ cho phép mình yếu đuối trước bất kỳ người nào khác ngoài em đâu.
- Được rồi, ngủ đi - Linh nhắc.
- Ừ. Cảm ơn em, êm quá!
Khi Như Ý cựa mình và khóc ọ ẹ mấy tiếng thì Linh cũng choàng tỉnh giấc. Cô ngơ ngác khi thấy mình đang nằm trên giường, chăn đắp trên người.
Bên cạnh cô, Như Ý đã dậy và đang mở đôi mắt to tròn nhìn cô. Linh mỉm cười bế Như Ý ra ngoài nhưng Đại cũng không còn ngủ ở đó nữa. Có lẽ đêm qua, sau khi cô ngủ quên ở ngoài salon, Đại đã đưa cô vào phòng trước khi ra về.
Nhớ lại tối qua, Linh cảm thấy hai má nóng bừng. Hai người dường như đều đã nhìn thấu tâm can của nhau…
Chương 46: Điểm yếu của cậu ấy
Ngay bữa trưa ngày hôm sau, Cường cùng với trợ lý của mình tới nhà Linh. Cô xin nghỉ buổi sáng mà không nói rõ lý do nên anh lo cô bị ốm. Khi thấy Linh đang ngồi ở ghế salon, Như Ý ngồi chơi ở bên cạnh, Cường thấy nhẹ cả người. Cứ có chuyện gì liên quan tới Linh là anh lại không kiểm soát được cảm xúc.
- Em xin lỗi vì đã nghỉ đột xuất thế này. Nhưng tại bác Ngân và anh Kiên về quê nên em không biết gửi Như Ý cho ai nữa - Linh cảm thấy hơi áy náy khi thấy vẻ mặt của Cường.
- Đứng trên cương vị một ông chủ, anh có thể sẽ trừ lương tháng của em. Nhưng nếu em không làm thế thì đã không phải người anh yêu - Cường đặt Như ý vào lòng mình, giữ con bé để Linh đút bột cho nó.
- Nhà ông bà nội của Như Ý đang xảy ra nhiều chuyện quá, em lo không có ai chăm sóc cho nó nên…
- Không cần giải thích, anh hiểu mà - Cường mỉm cười - Anh đang định bảo em đưa Như Ý về quê nghỉ ngơi một thời gian. Các ông, các bà ở quê chắc cũng muốn gặp nó lắm. Từ sau khi Nhật Lệ mất, nó không phải lúc nào cũng có cơ hội về thăm quê ngoại.
Linh hơi sửng sốt trước đề nghị này của Cường. Với tính cách bình thường của anh, Cường sẽ tìm mọi cách để trói cô lại gần anh mới đúng chứ, sao lúc này lại đề nghị cô về quê nghỉ ngơi được? Anh đang suy tính gì, hay anh thực sự quan tâm tới Như Ý?
- Sao, anh nói gì không đúng à? Hay em không thích về quê? - Cường mỉm cười hỏi lại khi thấy Linh đang nhìn mình với vẻ không thể tin được.
- Hình như trong hợp đồng lao động không cho nghỉ kiểu này đâu ạ! Anh có là ông chủ cũng không nên dung túng cho nhân viên như thế chứ? - Linh nói nửa đùa nửa thật.
- Anh muốn dung túng cho em đấy, ai dám nói gì sao? - Cường nhún vai - Em cứ về nghỉ một thời gian đi. Nghỉ đến bao giờ em chán thì thôi. Sau này anh cưới em rồi, anh sẽ không cho em xa anh nửa bước đâu.
Linh hơi gượng gạo khi Cường cứ tự nhiên vuốt tóc mình ngay trước mặt người trợ lý đang ngồi ở ghế đối diện.
- Tới đây anh rất bận, sợ không có thời gian quan tâm em được. Thà rằng cứ để em về quê với người nhà một thời gian cho thoải mái. Lúc nào em đi thì lấy xe của anh về, anh sẽ đi xe công ty.
- Không cần đâu, em đi xe khách về là được rồi. Như Ý còn nhỏ, không ngồi một mình một ghế được - Linh lắc đầu từ chối ngay.
Cường gật đầu, hôn lên hai má Như Ý rồi đứng dậy ra về.
Linh ngẩng đầu nhìn theo bóng Cường. Cô có cảm giác anh đang có điều gì đó giấu cô. Với thái độ của Cường dành cho Đại gần đây, cô biết anh đang ghen. Anh biết tình cảm của cô dành cho Đại, nhưng vẫn mỉm cười ôm lấy cô khi cô đồng ý quay lại với anh. Đó không phải là tính cách của Cường, một công tử từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa giàu sang. Không phải gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng nên tình yêu của anh càng ích kỷ hơn những tình yêu khác rất nhiều.
Dưới sân chung cư, chiếc xe chuyển bánh từ từ. Cường ngồi khoanh tay dựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra dòng người hối hả bên ngoài. Bây giờ đang là giữa trưa nhưng là cuối xuân nên thời tiết vô cùng dễ chịu. Trời không có nắng, gió nhẹ thổi, thời tiết không nóng cũng không lạnh. Từng dòng xe chạy dài trên phố, tiếng còi inh ỏi, những cửa hàng, biển hiệu san sát, vun vút trôi qua trong tầm mắt Cường.
- Giám đốc, làm thế có được không? Đằng nào cô ấy cũng sẽ biết thôi mà.
- Tôi làm thế không phải để cô ấy không biết. Tôi cần gì phải sợ những chuyện như thế - Cường quay sang nhìn trợ lý của mình, cười nhạt.
- Linh là một cô gái quá lương thiện, cô ấy sẽ không chấp nhận được nếu biết cậu làm thế đâu.
- Cô ấy rất biết điều. Sống ở nước ngoài mấy năm, anh nghĩ cô ấy hoàn toàn thuần khiết, ngây thơ sao?! Không đâu, cô ấy là một người khôn khéo, cũng rất giỏi tính toán, biết suy tính thiệt hơn. Trên đời này, không có tình yêu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cô ấy dù thế nào rồi cũng sẽ thuộc về tôi. Đàn bà là thế, họ luôn chạy về phía nơi mà họ cảm thấy mình được che chở. Không có người đàn bà nào chịu đứng ra che chở cho đàn ông mãi được đâu. Nhất là với người tâm trí cao vời như Linh, cô ấy sẽ đi theo một kẻ sa cơ hay sao?
Cường nói một hơi dài rồi lại khoanh tay nhìn ra cửa kính.
- Tôi để cô ấy về quê chỉ vì không muốn khi tôi quá tập trung vào kế hoạch của mình, có kẻ lởn vởn quanh chân cô ấy thôi.
- Cứ đà này, cậu ta làm gì còn thời gian mà quanh quẩn bên Linh được chứ. Nghe nói dạo gần đây cậu ta chỉ ngủ được ba tiếng mỗi ngày. Chẳng mấy mà cậu ta sẽ sụp đổ. Lại thêm chuyện ở nhà nữa…
- Như thế chưa đủ… - Cường lắc đầu.
- Chưa đủ?
- Ừ, chưa đủ.
Câu cuối này của Cường nhỏ dần. Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng của người trợ lý, anh mới quay về với câu chuyện cũ.
- Nhưng phải công nhận là cậu ta rất giỏi. Đối phó với một người bãn lĩnh như thế, chúng ta sẽ phải vất vả đấy.
- Anh không tin là tôi sẽ thắng sao? Cường nhếch miệng cười, vẻ lạnh lùng trong giọng nói tràn cả ra không gian xung quanh trong chiếc xe.
- Cậu biết là tôi không có ý đó mà - Người trợ lý điềm tĩnh trả lời.
- Cậu ta bản lĩnh thì sao? Cậu ta vẫn có vô số điểm yếu. Mà điểm yếu lớn nhất của cậu ta chính là gia đình. Vì cậu ta có bố mẹ thương yêu chăm chút từ nhỏ, có anh em đoàn kết một lòng, nên cậu ta không biết thế nào là tranh đấu thực sự, là chiến tranh thực sự, là tàn nhẫn thực sự. Không có những cái đó, cậu ta không bao giờ thắng nổi trên thương trường, hay ít ra là thắng nổi tôi. Cậu ta chưa từng phải nhìn thấy cha mẹ phản bội lẫn nhau, chưa từng phải đấu đá với anh em trong nhà để giành được quyền làm chủ, để không bị đối phương đè đầu cưỡi cổ… Không trải qua những cảm giác đó, làm sao cậu ta có khát vọng vươn lên. Không đấu tranh sinh tồn hoặc mục đích quá yếu ớt thì sẽ sớm thất bại mà thôi.
- Người ta vẫn nói tam nam bất phú, là anh cả, có một thằng em bất tài và một thằng em phá phách, phải gánh vác một gia đình như thế, cậu ta hẳn là vô cùng mệt mỏi?
- Chính vì bị gia đình kéo lại, nên cậu ta sẽ mất đi sự dứt khoát, đến một lúc nào đó, khi phải lựa chọn giữa tình yêu và tình thân, để rồi xem cậu ta sẽ lựa chọn thế nào… Một kẻ chưa từng thất bại trên thương trường, một thiên tài kinh doanh được bao người ngưỡng vọng, có lẽ cậu ta đã sớm sinh ra sự tự mãn trong lòng rồi cũng nên. Điều đó càng giết chết cậu ta sớm hơn. Và cuối cùng, tôi sẽ chứng minh cho cậu ta thấy, không có sự trung thành vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Tôi đang tưởng tượng xem cậu ta sẽ ra hình dạng gì khi bị người đàn bà của mình phản bội, bị bạn thân phản bội và bị chính nhân viên của mình phản bội…
Người trợ lý rùng mình một cái khi bất chợt bắt gặp nụ cười tàn độc trên gương mặt tuấn tú và luôn ấm áp như gió xuân của Cường. Là người theo Cường chưa lâu, nhưng anh ta hiểu, đằng sau vẻ mặt hiền hòa ấm áp đó là một tâm hồn vô cùng phức tạp và khó đoán biết.
Chương 47: Anh chưa bao giờ ngừng yêu Hà Nội, cũng sẽ không bao giờ ngừng nhìn theo em
Đại duỗi thẳng hai tay, hít vào mấy hơi thật sâu cho tan bớt những mệt mỏi rồi nhìn đồng hồ đặt trên bàn. Đã gần tám giờ tối. Bình thường thì anh sẽ còn làm tới khuya mới về, nhưng hôm nay anh phải về sớm để đưa Như Ý về lại chỗ Linh. Hôm qua, khi Linh nói sẽ đưa Như Ý về quê một thời gian, anh đã hơi bất ngờ, nhưng cũng không có ý phản đối. Những khó khăn trong gia đình lúc này không cho phép anh có thể chăm sóc Như Ý một cách tốt nhất.
Khi Linh nhìn thấy anh, cô hơi sững lại. Chỉ hơn một ngày không gặp mà nhìn anh đã tiều tụy đi nhiều quá. Cô lo lắng đề nghị để mình lái xe thay nhưng Đại từ chối. Vừa ra khỏi hầm để xe của khu chung cư, anh suýt tông vào gốc cây khiến Linh hoảng sợ. Lúc đó Đại mới chịu để cô cầm lái thay.
- Dạo này công việc nhiều đến thế sao? Sao anh không tuyển thêm nhân viên?
- Thời kỳ bão giá mà. Giá thực phẩm tăng cao, nếu không tính toán cặn kẽ thì còn không đủ bù lỗ chứ đừng nói là trả lương cho nhân viên. Mà nếu mình không đủ trả lương thì họ sẽ đi tới một nhà hàng khác có chế độ lương và đãi ngộ tốt hơn. Công mình bỏ ra đào tạo họ làm sao có thể dễ dàng để nhà hàng khác được lợi như thế?
- Nhưng cũng không cần quên ăn quên ngủ như thế này? Thôi, anh ngủ một chút đi - Linh càu nhàu như một cô vợ trẻ làm Đại bật cười.
Anh gọi điện thoại cho Lâm xong thì ngả đầu vào ghế, thở dài một hơi, nói với cô đầy bất đắc dĩ:
- Biết làm thế nào bây giờ? Lâm nói nó muốn chơi với Như Ý cho tới khi con bé đi ngủ.
- Bây giờ cũng chín giờ rồi - Linh liếc nhìn đồng hồ.
- Vậy em kiếm chỗ nào đậu xe khoảng nửa giờ đi, chúng ta đi lang thang chút, dạo này ngồi bàn giấy suốt nên người mỏi mệt quá.
- Em nghĩ là anh nên về sớm đi ngủ thì hơn.
- Nếu anh về nhà, anh sẽ lại lao vào làm việc mà thôi - Đại cười.
Linh mím môi suy nghĩ rồi gật đầu:
- Đành vậy. Anh muốn đi đâu?
- Chúng ta ra Hồ Tây, được chứ?
- Được - Linh gật đầu rồi lại tập trung vào lái xe.
Linh thấy Đại ngả lưng ra ghế và nhắm mắt thì tưởng anh ngủ. Nhưng khi xe chạy qua đường Hoàng Diệu, cô nghe thấy anh thốt lên:
- Đây là con đường mà anh yêu thích nhất. Còn em?
Linh cười không đáp. Hà Nội có nhiều con đường trồng nhiều cây xanh, nhưng Hoàng Diệu là con đường mà cô thích nhất. Mùa này, khi hoa sữa nở trắng phố trắng phường, hoa ban nhuộm biếc đường, thì ở con đường này lại chỉ có lá vàng rơi như mặt trời rớt nắng mùa xuân. Cái cảm giác đứng dưới hàng cây, ngẩng đầu chỉ thấy những chiếc lá xoay tròn bay lả tả xuống phố, đưa tay bắt nhưng lại khó mà nắm lấy được giống như một người đang đi mải miết, một lát lại dừng lại nhìn về phía chặng đường mình đã đi qua. Giây phút đó, người ta dường như muốn buông bỏ tất cả những tất bật, những xô bồ, những bon chen và đứng lại để tìm về đúng với nhịp thở của mình. Khi đứng nhìn lá vàng rơi, cô lại có cảm giác mất mát và tiếc nuối, giống như tiếc nhớ những ngày tháng êm đềm xưa cũ mà không bao giờ cô tìm lại được nữa.
- Em có yêu Hà Nội không?
Đại bất ngờ hỏi khi hai người sóng bước đi dọc đường Thanh Niên. Linh đưa mắt nhìn những ánh đèn điện sáng từ tận bờ bên kia hắt ra, còn Đại thì nhìn cô. Mỗi lần nhìn nghiêng gương mặt cô, anh luôn tưởng tượng Linh giống một công chúa cao quý. Dáng vẻ cổ điển thanh tao ấy khiến lòng anh si mê như đang nghe một giai điệu ngọt ngào.
- Có lẽ em yêu nó không nhiều bằng chị Lệ - Linh đột nhiên lại nhắc tới chị gái mình.
- Lệ có kể cho anh nghe chuyện gia đình em từng sống ở Hà Nội.
- Đó là một câu chuyện cũ, cũng gần hai mươi năm rồi. Khi ấy nhà em ở trên phố cổ đi ra Hồ Gươm chỉ mấy bước chân. Một ngôi nhà lớn nhất phố, giàu có và đường bệ. Đấy là em nghe chị Lệ nói vậy, chứ em thì không nhớ gì, chỉ còn một chút kỷ niệm nhạt nhòa. Em chưa từng hỏi mẹ em về ngày ấy. Mỗi lần nhắc tới, mẹ lại cau mày rồi lôi hai chị em ra đánh. Hai chị em luôn là nơi để mẹ trút giận mỗi khi giận bố. Chị Lệ biết rất nhiều và cũng giấu em rất nhiều.
- Hà Nội mà. Sau vẻ êm đềm luôn là không ngừng bon chen và đào thải…
- Bố em hùn vốn làm ăn với người ta và bị thua lỗ, phải bán cả nhà để trả nợ. Nhưng với thái độ của mẹ và chị Lệ thì em biết không phải như thế - Linh chợt đắng lòng khi nghĩ tới những người thân đã khuất của mình.
- Là thế nào? Lệ cũng chưa từng nói cho anh.
- Em không biết - Linh lắc đầu - Đó là chuyện đã qua rồi. Ước nguyện của chị Lệ là muốn kiếm tiền để mua lại căn nhà ngày trước mà bố mẹ đã xây lên bằng mồ hôi và công sức của mình. Nhưng sau đó không hiểu tại sao chị ấy lại quyết định mua căn hộ kia, thay vì tiếp tục dành dụm tiền để mua lại nhà. Em cũng không hỏi. Các cuộc thi nấu ăn ở nước ngoài cuốn em vào cái vòng danh lợi luẩn quẩn, mà vì còn quá nhỏ, quá ham hư vinh nên em đã không ngần ngại đuổi theo. Giải thưởng càng nhiều thì em lại càng xa cách hơn với chị ấy. Mỗi lần nghe chị nói rằng chị chỉ muốn làm một đầu bếp bình thường, lấy một người chồng, có những đứa con và sống một cuộc sống ổn định, em đã rất giận. Chị ấy là người đã ép em học nấu ăn, ép em đi theo con đường của bố để cùng chị ấy đòi lại những gì đã mất, vậy mà chị ấy lại là người bỏ cuộc trước. Em nghĩ là do chị ấy đã gặp em trai anh.
- Lâm?
- Phải. Vì anh ta mà chị ấy đã thay đổi tất cả những quyết định, phủ định cả những cố gắng mà em đã phải trải qua. Mười bảy tuổi đã phải ra nước ngoài, học bằng số tiền học bổng ít ỏi, vật lộn với đủ các công việc trong bếp như một đứa học việc để kiếm sống. Nhưng lúc nào em cũng tự dằn lòng rằng không được khóc.
Linh dừng bước, đứng dựa vào lan can nhìn ra hồ. Đại cũng đứng cạnh cô, hai người khác xa với những cặp đôi đang ôm hôn, nói chuyện tíu tít xung quanh. Giờ phút này, cả thế giới dường như chỉ có hai người, rất gần và cũng thật xa.
- Khi nghe tin chị ấy qua đời, em phải nuôi Như Ý thì em buông tay với mọi thứ. Em không muốn cầm lấy cây xẻng nấu ăn nữa, không muốn động vào xoong nồi, gia vị nữa. Em không như thầy Cương, thầy quy ẩn với giới đầu bếp, còn em chỉ là chạy trốn. Trước đây em chạy theo nghề này chỉ vì muốn học theo bố, muốn kiếm tiền để mua lại nhà, muốn đạt được thật nhiều danh hiệu nổi tiếng, muốn trở thành người nấu ăn đứng trên đỉnh cao, em chưa từng thực sự nghiêm túc với nghề này. Nhưng bây giờ thì khác, em biết dù em có như thế nào đi chăng nữa, thì em vẫn là một đầu bếp, và nếu em không thể nấu được những món ăn làm người ta vừa lòng thì em cũng chỉ là một kẻ thất bại. Em quyết định sẽ đi tới cùng. Học ít học nhiều cũng không quan trọng, quan trọng là em có được người ta thừa nhận hay không mà thôi.
- Anh đoán nhé! Có phải mẹ của Cường rất phản đối chuyện của hai người đúng không? Và cái câu, học ít, học nhiều mà em vừa nói, chắc là dành cho bà ấy rồi? - Đại nhìn cô hỏi.
- Em không để tâm mấy chuyện đó. Cũng còn chưa chắc chuyện của bọn em sẽ đi được tới đâu.